Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Em sẽ về nơi mùa thu xưa chúng mình

Em sẽ về nơi mùa thu xưa chúng mình

Giờ anh đã ra đi thật xa,xa vĩnh viễn đời em và các con nhưng trong tâm khảm  anh sẽ mãi bên em trong cuộc đời này. Ngồi một mình nơi góc phố Sài Gòn trong một ngày trời mưa em hồi tưởng lại những kỉ niệm của anh của chúng mình những ngày xưa ấy.


Ngày mình gặp nhau mùa thu Hà Nội thật đẹp,mình đã cùng nhau đi dưới hang cây thoang thoảng hương hoa sữa,đã từng hơi xum xoe dưới cái lạnh ngọt ngào của mùa thu xứ Bắc.Cùng nhau thưởng thức một tách café ở ngay cạnh Hồ Tây.Nghĩ về Hà Nội lòng em thương anh trào nước mắt.
Em của anh một cô gái Hà Nội vì yêu anh nên đã từ bỏ những gì quen thuộc để cùng anh vào thành phố ồn ào và sôi động này,định mệnh đã lấy đi của em người mà em yêu thương nhất bỏ lại em bơ vơ giữa cuộc đời đầy song gió.


Anh à,Nếu Anh còn trên cõi đời này thì tháng 4 này sẽ là kỉ niệm 10 năm ngày cưới của chúng mình.Mười năm trôi qua em sống trong sự đùm bọc yêu thương của anh và gia đình anh,em sẽ không quên những ngày đầu tiên vào thành phố xa lạ này, những ngày đó em luôn kè kè bên Anh vì thấy cái gì cũng mới lạ,một thành phố trẻ với những tòa nhà chọc trời không giống với những dãy phố cổ buồn man mác với chiều dài lịch sử của vùng đất Thăng Long kinh kì.

  Khắp nơi nơi đều thấy hình bóng của anh

Anh ơi,nếu không vì em thì sự thể có đâu ra nông nỗi này.Sau khi sinh bé Trang Hạ cộng với môi trường nắng nóng trong này trên mặt em xuất hiện nhiều vết nám,các vết nám càng nặng thêm khi cu Bi nhà mình ra đời.Anh đã không quản ngại khó khăn đưa em hết từ bệnh viện này đến bệnh viện khác,từ thẩm mỹ này tới thẩm mỹ khác,anh bỏ rất nhiều tiền mua cho em những loại kem và thực phẩm chức năng cao cấp để mong em lấy lại làn da trắng nõn nà ngày nào.Sau nhiều phương pháp không có hiệu quả anh tìm hiểu thì được biết ngoài Hà Nội có bs Tuệ Phương - Phó chủ tịch Hội Da liễu Đông y Việt Nam là người chữa nám giỏi nhất đất Kinh kì.Anh đã thu xếp công việc gửi con cái cho Ông bà nội để hai vợ chồng ra Bắc thăm Ông bà ngoại và cho em điều trị nám luôn.Em đã nghẹn ngào hạnh phúc với đôi mắt đỏ hoe vì thương anh.Anh với nhiều bệnh mãn tính trong người nhưng bảo anh đi chữa lần nào anh cũng thoái thác vậy mà em chỉ với những triệu chứng nhỏ xuất hiện trên mặt làm em mất tự tin mà anh đã dành nửa tháng trời bỏ lại hàng núi công việc để đưa em ra Hà Nội chữa trị.Cho đến giờ em vẫn day dứt vì điều đó.
Em còn nhớ ngày ra nhà Ông bà ngoại anh còn nói dối rằng anh đang có đợt công tác ngoài này nên đưa em ra chơi cho đỡ nhớ Hà Nội vì sợ Bố mẹ sẽ mắng em khi biết ra ngoài này chỉ để chữa nám.
Về với mùa thu Hà Nội em như sống lại miền kí ức,em và Anh cùng dạo bước trên đường Thanh Niên cùng nhau ăn kem Hồ tây trong thời tiết se lạnh thật thú vị.Cùng nhau đi dưới hàng hoa sữa trên đường Nguyễn Chí Thanh,cùng nhau nhâm nhi tách café bên mặt hồ Ngọc Khánh và còn nhiều lắm những kỉ niệm, càng nghĩ nước mắt em càng rơi nhiều hơn.

                                                                     

Sau hai ngày thăm thú các nơi anh đưa em đến nhà bs Tuệ Phương ở 658 đường Láng chữa nám.Hà Nội với sự thay đổi đến chóng mặt, đường Láng xưa âm u và heo hút giờ đã trở thành con đường đẹp với dặng cây xà cừ soi bóng bên dòng sông Tô Lịch  được nạo vét sạch sẽ trông thật nên thơ.Sau khi lấy thuốc về nhà điều trị đến ngày thứ 10 trở đi bắt đầu có kết quả bs hẹn em đến khám lại.Anh chở em trên chiếc xe vespa cũ mà ngày trước mỗi lần anh ra công tác chúng mình đều chở nhau trên chiếc xe này.Rời nhà bs với lời khen của bs rằng kết quả điều trị rất tốt em vui lắm và rủ anh ra Hồ Tây ăn mừng.Nhưng định mệnh cũng bắt đầu từ đây ra đến đầu đường Liễu Giai thì có hai thanh niên không đội mũ bảo hiểm phóng như bay ở chiều đối diện có biểu hiện say rượu đang  lao vào mình, anh chỉ kịp với tay ra đằng sau đẩy em ra khỏi xe còn anh thì ngã quật xuống đường,cú va chạm quá mạnh khiến đầu anh đập xuống đường và anh đã ra đi không bao giờ quay về nữa.Những kẻ gây ra tội ác thì đã phải đền tội nhưng giá như anh ơi, anh để em cùng đi với anh thì em đâu có phải ngồi một mình trong niềm day dứt khôn nguôi vì thương anh nằm một mình nơi đất lạnh.
Trở về Sài gòn,bệnh nám thì đã chữa khỏi,khuôn mặt trắng xinh ngày nào đã trở lại nhưng giá như anh còn sống thì điều đó thật ý nghĩa biết bao,trước đây em chỉ muốn làm đẹp để luôn muốn giữ anh ở bên.Giờ đây anh đã ra đi thật xa,xa em và các con mãi mãi.Em sẽ trở về nơi mùa thu xưa chúng mình,sẽ cố gắng nuôi dạy các con,sẽ đi dọc đường Thanh Niên ngắm Hồ tây thơ mộng để nhớ về Anh,sẽ đi dưới tán cây trên đường Nguyễn Chí Thanh để cùng anh hít một hơi thật dài hương hoa sữa về đêm,sẽ nguyện suốt đời chỉ yêu một mình anh thôi.Anh ơi,nhớ về với em với mùa thu Hà Nội Anh nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét